Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Chuyện nhỏ


Tối qua khi chúng tôi đang đạp xe lên dốc đèo Cò chạy, qua km10 một cháu bé chừng 10 tuổi đạp chiếc xe mini cà tàng chạy theo, 
- Các chú đạp lên dốc có mệt không
- Mệt chứ - Vượng lên tiếng 
- Cháu thấy các chú đạp xe không có vẻ gì là mệt
- Tại vì xe chú có nhiều cái líp - Tôi trêu cháu bé.
Cháu bé đạp vượt lên, tôi nói: chú cháu mình lên km 12 nhé
- Vâng
Tôi chỉ nghĩ thằng bé đạp xe về nhà nó, không ngờ sau lúc nghỉ lấy sức nó đạp theo chúng tôi thật.
Lên đến km 12 chỉ còn tôi và Vượng, thằng bé đã cán đích trước, nó khỏe quá - tôi nghĩ.
- Chú còn nước uống không
- Còn đây, tôi đưa bình nước cho thằng bé
- Ngon không, nước vối đấy.
- Đắng chú ạ, mai chú phải cho thêm đường vào
Tôi bật cười vì nó chưa quen, vả lại trên Điện Biên mình ít người biết đến nước lá vối.
- Nhà cháu ở đâu, tôi hỏi
- Ở dưới chân dốc
Tôi giật mình, hóa ra nó đạp lên dốc là đi cùng chúng tôi.
- Về thôi trời tối rồi, cháu đi trước chú soi đèn cho, giữ chặt tay phanh nhé
Chiếc xe mini cà tàng lao xuống dốc tiếng phanh rít lên.
Tôi đi sau soi đèn cho thằng bé đổ đèo. Khi nó về đến nhà tôi mới thấy yên tâm.
Lời bình: "Người nhỏ khi có lòng quyết tâm sẽ làm được việc Lớn; Người lớn không quyết tâm chưa chắc đã làm được việc Nhỏ"
                                                                                              Mr. Còi (DBC)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét