Những ngày đầu năm 2013 trong chuyến công
tác dọc cung đường Chà Cang - Mường Nhé,
tôi với có dịp chứng kiến cuộc sống nhọc nhằn của các cháu học sinh bán trú dân
nuôi tại vùng sâu heo hút này. Gần như tại các điểm trường đều có những túp lều, cái thì chon von vệ đường, cái thì lưng chừng đồi hoặc khu ruộng hoang tất thảy
đều có chung 1 vẻ xác xơ tiêu điều, bốn bề gió thổi. Đập dập mấy cây tre làm vách làm giường, gác dăm thanh nứa làm góc học tập, kê vài hòn gạch làm bếp, không điện, không nước cũng chẳng có chỗ
vệ sinh, quần áo chăn màn thì tả tơi vậy mà tụi lít nhít cách xa hàng chục cây
số tụ tập về đây để rồi tự ăn, tự ở rồi chăm nhau trong hành trình nhọc nhằn tìm
con chữ.
Tôi cũng đã gặp các thầy cô quản lý để tìm
hiểu, xong quả thật với thực tế là hầu hết các cháu là hộ rất nghèo thiếu ăn, các
thầy cô đồng lương eo hẹp mà số lượng
học sinh thì đông hằng trăm cháu, không thể lo hết cho được. Những
năm gần đây đã có một số chương trình trợ giúp xong thực tế cái đói cái nghèo dường
như vẫn chưa xa rời lũ trẻ.
Cần lắm những tấm lòng nhân ái, nhường cơm
xẻ áo của mọi người giúp cho lũ trẻ vùng cao này bớt đi nỗi nhọc nhằn
NHỮNG TẤM ẢNH THAY LỜI MUỐN NÓI
Điểm trường Tiểu học xã Pa Tần, huyện Mường Nhé, Điện Biên
- Tổng số có 91 cháu học sinh bán trú từ lớp 1 đến lớp 5
Điểm trường Trung học cơ sở xã Pa Tần, huyện Mường Nhé, Điện Biên
- Tổng số có 160 cháu từ lớp 6 đến lớp 9
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét