CLB Xe đạp Điện Biên xin trân trọng giới thiệu bài viết "Người đàn ông tôi yêu" của tác giả Lưu Ẩn Hương một người bạn của CLB. Với bút danh Ẩn Hương tác giả như muốn gửi gắm đến mọi người một mùi hương đang tiềm ẩn đâu đó quanh ta.
Đã lâu
rồi tôi không viết, bận quá nên tôi đã quên đi tất cả những gì gọi là quá khứ,
nó chỉ hiện về trong tôi chốc lát rồi lại nhường chỗ cho những sự lo toan mưu
sinh của cuộc sống.
Hôm
nay tôi viết những dòng chữ này dành cho người tôi yêu tha thiết, người đàn ông
đã làm sống lại cuộc đời tôi trong suốt những năm qua.
Tuy
không nói ra nhưng trong lòng tôi biết anh đã thức tỉnh trái tim tôi, làm cuộc
đời tôi sang trang mới. Anh luôn là mục tiêu để tôi hướng tới. Có những lúc mệt
mỏi vì cuộc sống xong anh luôn là niềm động viên an ủi của tôi, luôn là niềm
tin nơi cuộc sống của tôi.
Mùa
bơi năm ấy tôi gặp anh khi tôi còn là cô nhân viên bán vé bể bơi trong khu Du lịch
Sinh thái. Tôi không biết anh thế nào nhưng với tôi thì cái nhìn đầu tiên đã
làm tôi xao xuyến trong lòng nhưng tôi luôn tự động viên mình rằng tất cả cũng
chỉ như cơn gió thoảng qua thôi…!
Ngày nào anh cũng đến bơi, những nụ cười thay cho lời chào
anh giành cho tôi, tôi cũng đáp lại anh bằng nụ cười thân thiện khi đó anh nói
em thật dịu dàng, tôi cười hi hi...
Nhưng
rồi theo thời gian, những ngày tháng buồn bã chậm chạp trôi đã nhường chỗ cho
những niềm hy vọng. Ngày tháng trôi qua tình cảm của tôi và anh càng gắn bó hơn, tôi và anh luôn ở hai đầu nỗi nhớ, ở xa nhau lắm phải
không anh?
Vào một
ngày nắng hạ, anh xuất hiện
trước mắt tôi sau bao tháng ròng xa cách, tôi bàng hoàng chưa biết mình đang
nghĩ gì và có phải
mình đang mơ không thì
anh đến bên
tôi đặt lên má tôi một nụ hôn
vội vàng và nói: “Em thật đáng yêu” rồi đi luôn không một lời giải thích. Nhưng
tôi không trách anh vì tôi hiểu anh là thế đó. Tôi và anh chỉ gặp nhau qua điện
thoại và bằng tin nhắn
Tôi
không biết anh yêu tôi ở điểm gì nhưng tôi thấy anh hay khen tôi em thông minh, dịu dàng đáng yêu lắm, từ đó tôi càng cố gắng
hoàn thiện mình hơn để lúc nào cũng dịu dàng đáng yêu trong mắt anh.
Thực
lòng tôi không dám nghĩ đến chuyện tình cảm nữa. Tôi sợ khi yêu nếu chuyện không
thành thì người đau khổ nhất là tôi. Thế nên trong suốt mấy năm qua tôi không dám
yêu ai mặc dù có rất nhiều người yêu quý tôi. Tôi nghĩ hoàn cảnh tôi như vậy
liệu có ai dám bước vào cuộc đời tôi không? Nghĩ vậy nhưng với anh tôi không
thể kiềm chế được tình cảm của mình và tôi biết cho đến giờ phút này thì tôi đã
yêu anh từ lâu lắm rồi.
Anh
là con người đáng yêu lắm, tôi cảm nhận được vậy, anh luôn hy sinh bản thân cho
người khác, anh ở xa tôi nhưng luôn thôi thúc tôi phấn đấu vươn lên trong cuộc
sống, tôi có được như ngày hôm nay cũng là nhờ vào sự ảnh hưởng từ nơi anh.
Thời gian này Anh đang làm công tác tình
nguyện ở vùng sâu tận Tây Nguyên, còn tôi cũng ở Tây Bắc xa xôi nơi có những
cây Ban nở trắng núi rừng, mùa hoa Ban là mùa chiến thắng Điện Biên Phủ, thành
phố Điện Biên thơ mộng, con người Điện Biên dễ gần ấm áp tình người, cánh đồng
Mường Thanh rộng bao la bát ngát. Tôi rất ấn tượng với mảnh đất này vì nơi đây
tôi đã gặp anh!
Tôi sống ở thành phố còn anh thì lại ở tận
vùng sâu, nơi cuộc sống của người dân còn đầy gian khó, tệ nạn xã hội còn hoành
hành, công tác nằm vùng của anh càng vất vả khó khăn gấp bội. Có lần vào đêm mưa
rét, hai giờ sáng anh gọi điện cho tôi khi tôi đang ngủ say, gọi tôi chỉ để chia sẻ nỗi vất vả và niềm vui của anh,
anh bảo đã giải cứu được hai bé gái thoát khỏi nanh vuốt của đường dây buôn
người sang Trung Quốc, nhưng còn một bé nữa chưa được giải cứu, anh rất buồn.
Tôi hơi ngái ngủ nhưng thương anh lắm, tôi thì thầm vào tai anh như để tiếp
thêm sức mạnh cho anh, tôi nói em yêu anh và tự hào về anh.
Vào đầu mùa mưa năm 2010. Trận mưa to đầu mùa bất chợt, mưa lạnh làm tôi tê
tái trong lòng, tôi thấy cô đơn và nhớ anh lắm. Tôi gọi điện cho anh khóc kể lể
với anh rằng tôi ghét mưa vì mưa làm tôi cô đơn lạnh lẽo và nhớ anh nhiều hơn. Thế rồi anh nói với tôi là em hãy ghét anh chứ
đùng ghét mưa vì trận mưa này sẽ quyết định tới sự ấm no của đồng bào vùng cao,
người dân nơi đây đã mong chờ mưa để họ
có thể gieo nương trỉa bắp và nạn cháy rừng cũng giảm. Vậy em đùng ghét mưa nữa
nhé hôm nào anh về sẽ sưởi ấm cho em! Tôi ngoan ngoãn gạt nước mắt vâng lời rồi
nghĩ mình thật ích kỷ và xấu hổ vô cùng. Tôi luôn tự hào về anh và yêu anh
nhiều hơn vì anh đã phải vất vả vật lộn với sự khác nghiệt của cuộc sống nơi xa
xôi ấy, nhưng có những lúc tôi cũng trách anh vì
anh bận mải lo cho cuộc sống của bao người dân bản mà đã quên đi là còn có tôi,
anh luôn bắt tôi phải chịu đựng và hy sinh.
Thế rồi từ trận mưa lần đó và những trận
mưa sau của mùa mưa năm ấy cứ mỗi khi mưa là anh lại gọi điện cho tôi và tôi
không thấy lạnh và cô đơn nữa tôi lại thấy yêu mưa hơn những hạt mưa mát lạnh
tâm hồn và tôi rất thích ngắm nhìn mưa vì trong mưa
tôi đã nhìn thấy sự sống, sự xanh tươi của muôn
loài, sự vật.
Anh ơi! Hôm nay Quốc Giỗ anh nghĩ gì không?
Anh trả lời tôi: Đó là truyền thuyết.
Vâng! Đó là truyền thuyết vì mấy ngàn năm
ông cha ta dựng nước và giữ nước, giờ đây với thế hệ chúng ta đang tưởng niệm
về nó và nó luôn mang lại niềm tin cho con người.
Anh cười vang rồi khen tôi:
Em thông minh dịu dàng đáng yêu lắm!
Tôi biêt anh trả lời tôi vậy là bắt tôi
phải suy nghĩ và tư duy vì anh luôn làm như vậy với tôi để mong tôi tiến bộ hơn
trong cuộc sống.
Anh, là thế
đó.
Him Lam, tháng 6 năm 2011
Lưu Ẩn Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét